Thẩm Mặc hoảng sợ, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cậu nhớ rõ Quý Minh Hiên từng đề cập qua vài lần, nói là từ bé thân thể Quý An An đã rất kém, nếu như cô có gì không thích hợp, nhất định phải nhanh chóng tới bệnh viện. Tính cách Quý An An sáng sủa, nhìn không giống là người thể nhược nhiều bệnh, có điều sắc mặt cô xác thật tái nhợt hơn một chút so với người bình thường.
Thẩm Mặc lo lắng tình huống của cô, vừa vội vã chạy tới thang máy ở sảnh lớn, vừa cố gọi điện thoại cho cô.
Nhưng di động vẫn không có ai nghe máy.
Cậu vội vã ấn nút xuống thang máy, nhìn trên màn hình biểu thị con số màu đỏ đang nhảy lên, bỗng nhiên cảm giác có chút không thích hợp. Quý An An đi cùng với bà Chu, hiện tại thân thể cô nếu không thoải mái, tự nhiên có người nhà họ Chu chăm sóc, vì cái gì lại phải vội vã gọi cậu qua? Cho dù cô đã xem cậu là người nhà, phải nhìn thấy cậu mới có thể an tâm, như vậy trực tiếp gọi điện thoại là được, việc gì phải gửi tin nhắn?
Mí mắt Thẩm Mặc giật giật, cảm giác toàn bộ chuyện này lộ ra vẻ khác thường. Có điều đợi thang máy đến, cậu vẫn nhấc chân bước vào, sau đó liền gọi điện thoại cho Quý Minh Hiên.
Quý Minh Hiên vô cùng quan tâm em gái bảo bối, sau khi nghe xong vội nói: “Tôi sẽ lập tức tới đó.”
Từ công ty đến đây chí ít phải ba mươi phút, anh suy nghĩ một khắc lại nói: “An An ở cùng cô Chu, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may, tôi chỉ lo lắng thân thể của nó….. Nếu như tình huống không ổn, em nhớ lập tức gọi xe cứu thương. “
Thẩm Mặc nghe được thì ngẩn ra, chẳng lẽ thân thể Quý An An kém đến vậy sao? Hay chẳng qua là Quý Minh Hiên quan tâm quá nên sẽ loạn?
Có điều cậu vẫn đáp: “Vâng, em liên hệ với cô Quý trước rồi lại nói.”
Sau khi cúp điện thoại, thang máy vừa vặn đến tầng sáu.
Bất kể tin nhắn kia có phải do Quý An An gửi hay không, dù sao cô bên kia khẳng định đã xảy ra chuyện. Cho nên Thẩm Mặc không nghĩ nhiều, trực tiếp tìm đến phòng 6018. Biết Quý Minh Hiên một lát nữa sẽ đến, cậu như được tiếp thêm sức mạnh, mặc kệ là âm mưu gì, trước cứ tới rồi tính.
Cậu đi đến cửa phòng 6018, phát hiện cửa chỉ khép hờ, bên trong mơ hồ truyền đến chút tiếng vang.
“An An?”
Thẩm Mặc gọi một tiếng, đẩy cửa ra đi vào.
Căn phòng này là loại hai phòng ngủ, phòng làm việc bên ngoài không có một bóng người, đột nhiên một người đàn ông thân trần đi ra từ phòng ngủ, miệng nói: “Đi lấy quần áo sao mà lâu vậy?”
Thẩm Mặc đối diện với anh, hai người đều ngẩn ra.
“Thẩm Mặc?” Chu Dương khôi phục tinh thần trước, hỏi “Sao em ở đây?”
Thẩm Mặc không đáp lại anh ta, chỉ hỏi lại “Cô Quý đâu?”
“An An? Cô ấy ở dưới lầu uống trà với mẹ anh. “
Thẩm Mặc thở dài nhẹ nhõm, biết nơi này không thích hợp ở lâu, xoay người định ra khỏi cửa.
Lúc này chợt nghe “Rầm” một tiếng, là thanh âm cửa phòng đóng lại.
Thẩm Mặc vội vàng nhào qua mở cửa, nhưng không biết cửa phòng bị ai đó động tay động chân, cố mở thế nào cũng không ra.
“Sao lại thế này?”
Chu Dương cũng tới loay hoay thử vài cái, kết quả đương nhiên vẫn thất bại. Anh suy nghĩ một chút liền hiểu rõ mọi chuyện, giận tái mặt mắng “Thằng khốn Chu Sở!”
Thẩm Mặc hỏi: “Là do em trai cậu làm?”
“Nó cố ý đổ cà phê lên người anh sau đó mở phòng cho anh thay quần áo.” Chu Dương nhìn Thẩm Mặc, “Em thì sao?”
“Cậu ta dùng di động của cô Quý nhắn tin cho tôi.”
“Sao trùng hợp vậy được, em với An An cũng ở khách sạn này?”
“Cô Quý thích ăn đồ ngọt ở đây, dạo gần đây chúng tôi thường xuyên tới ăn.”
Mày Chu Dương nhăn lại: “Hôm nay là Chu Sở đề nghị tới nơi này uống trà chiều. “
Không phải ngẫu ngẫu nhiên, mà chính là sớm có mưu đồ.
Thẩm Mặc lập tức nhớ tới bộ dáng Chu Sở tựa vào tường hút thuốc trong ngày triển lãm xe. “Chỉ sợ em cậu đã biết quan hệ trước kia của chúng ta. “
Sắc mặt Chu Dương khẽ biến.
Thẩm Mặc nhìn mà thấy thật buồn cười, nói: “Sợ cái gì? Chẳng lẽ cậu ta còn muốn giúp chúng ta come out? Huống chi, hai chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì nữa.”
Chu Dương bị một câu của cậu chặn họng, chẳng thể nói nên lời.
Nhưng Chu Sở phí nhiều tâm tư lừa bọn họ đến cùng một chỗ như vậy, mục đích hiển nhiên không đơn giản. Thẩm Mặc không dám dây dưa, gọi điện thoại cho bên tiếp tân bảo bọn họ phái người lên mở cửa. Tiếp đó nghĩ đến Quý Minh Hiên còn đang trên đường chạy tới đây, lại gọi qua cho anh.
“Alo, Quý tiên sinh……”
Thẩm Mặc vừa mới nói vài chữ liền thấy trên tay trống không, di động của cậu bị Chu Dương đoạt mất. Chu Dương nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình, ném điện thoại ra thật xa.
Di động của Thẩm Mặc không phải loại đặc biệt rắn chắc, ném một cú như vậy liền tự động tắt máy, cậu không khỏi sửng sốt “Cậu phát điên cái gì?”
Nói xong muốn đi nhặt di động, lại bị Chu Dương kéo trở về.
“Em cho rằng Quý Minh Hiên là người tốt sao?” Chu Dương tóm chặt cánh tay Thẩm Mặc, “Anh ta cùng một loại với Chu Sở, vì đạt được mục đích có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Thẩm Mặc cảm giác sau lưng phát lạnh, nói: “Cậu nói bậy bạ gì đó?”
“Chuyện năm đó anh đã điều tra rõ ràng, là anh sai, anh không nên gạt em đi nước ngoài với An An. Nhưng em đoán xem Quý Minh Hiên đã làm gì?” Chu Dương cười lạnh, gằn từng chữ một “Là anh ta nói thân phận của em…. cho ba mẹ anh biết.”