Đã có ai trong chúng ta chưa từng rơi vào những lúc khủng hoảng, mất phương hướng, đã có ai chưa từng mệt nhoài và bế tắc trong chính những suy nghĩ tiêu cực của mình, vậy cuối cùng chúng ta lựa chọn bỏ cuộc, buông xuôi tất cả hay là đứng lên, vượt qua số phận mà sống tiếp. Mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau, quan trọng là cách chúng ta đương đầu với thử thách, đó chính là thông điệp mà tác giả – Tuệ Nghi muốn truyền tải đến người đọc “Sẽ có cách, đừng lo!”
Cầm cuốn sách trên tay, màu xanh nước biển nhẹ nhàng, là màu xanh của bình yên, màu của hi vọng, tác giả lôi cuốn người đọc vào từng câu chữ về chuyện mình, chuyện đời, chuyện người… Nếu bạn đang tiêu cực, đọc cuốn sách này sẽ giúp bạn nghĩ một cách tích cực trước mọi khó khăn theo chiều hướng lạc quan hơn, sách giống như liều thuốc tinh thần sẽ khiến bạn nghĩ cuộc sống đơn giản và nhẹ nhàng, có niềm tin vào những điều đúng đắn.
“Nếu cánh cửa này đóng lại, bạn sẽ chọn mở tiếp cánh cửa khác hay bất lực trong oán trách vô vọng? Cuốn sách chỉ dẫn chúng ta hãy luôn là chính mình, mạnh mẽ đứng lên và bước tiếp, dù đời lắm nhọc nhằn và chông gai nhưng mọi chuyện đều thể dễ dàng giải quyết được nếu chúng ta thật sự cố gắng. Và nên nhớ rằng “Người có thể dối ta, nhưng ta tuyệt đối không bao giờ tự dối chính mình. Không có điều gì là mãi mãi, kể cả những nỗi buồn cũng thế!”
Bằng lời văn giản dị, gần gũi với người đọc thông qua những câu chuyện từ chính cuộc đời của tác giả được mô tả ngắn gọn, súc tích nhưng chứa đựng sự thông thái và lời khuyên chân thành, thực tế cho độc giả. “Sẽ có cách, đừng lo!” đưa vào những cung bậc cảm xúc đụng tới từng ngóc ngách của trái tim, cho người đọc một cái nhìn rõ ràng về cuộc sống, về nghịch cảnh, cho chúng ta nhận thức được càng bất hạnh bao nhiêu, càng khó khăn cách mấy thì tự trong bản thân chúng ta sẽ có nội lực mạnh mẽ tìm cho mình cánh cửa màu xanh với niềm tin mới, hi vọng mới ở nơi mà họ nhìn thấy được quả ngọt cho mọi sự nỗ lực, cố gắng của mình.
Qua cuốn sách, chúng ta càng thấm thía được bài học “Mọi thứ đều có thể giải quyết được. Nút thắt nào cũng sẽ có cách mở, người cần đến ắt sẽ đến, người cần đi buộc sẽ phải ra đi”. Mang lại cho chúng ta những suy ngẫm, hồi tưởng về quá khứ, đâu đó ta thấy chính bản thân mình, có vấp ngã, có đau thương… nhưng con đường nào rồi cũng sẽ có lối ra, cuốn sách chính là chỗ dựa tinh thần, xoa dịu những mất mát trong tim mỗi người. Người ta thường nói có hai ngày quan trọng nhất trong cuộc đời một con người: ngày họ sinh ra và ngày họ vui vẻ tìm ra được lý do mình sinh ra. Hãy hành động. Làm những điều mà bạn biết bạn nên làm. Không ai biết chúng rõ ngoài bạn. Hãy cùng nhau rũ bỏ những phiền muộn, lo lắng, bất an kia đi, vì quá khứ đã qua, tương lai ngày mai biết sẽ ra sao, chỉ còn hiện tại ở lại cùng ta…
Sau tất cả những gì cố gắng, mục đích cuối cùng phải chăng là hạnh Phúc?
Hạnh phúc từ trong tâm
Thỉnh thoảng, khi thức dậy, tôi lại chào buổi sáng bằng tiếng thở dài. Cuộc đời là một chuỗi những âu lo, làm sao tránh khỏi những lúc hoang mang không biết đời mình rồi sẽ ra sao? Giới hạn giữa được và mất quá mong manh, có rồi lại mất, ngày hôm qua còn là của mình nhưng có ai biết được đến hôm nay hay ngày mai liệu có phải sẽ trở thành của người khác hay không?
Tôi cuống cuồng tìm cách níu giữ những thứ mình mất đi, tôi mệt nhoài trong mỗi phút phải gồng mình hứng chịu những cơn mưa đời không biết đến bao gìơ mới tạnh.
Tôi đã từng ước, giá mà tôi được trở lại tuổi thơ, khi mà những ước mơ của tôi chỉ dừng lại ở tấm áo mới, cuốn truyện tranh. Tuổi thơ là khi tôi dễ dàng tìm được cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc nhất, chỉ cần được nghỉ học một buổi là đã cảm thấy mình ngập tràn trong hưng phấn của năng lượng hạnh phúc mang lại. Nhưng gìơ đây tôi rất khó để tìm về cảm giác đó. Hạnh phúc nhất là khi được làm trẻ con, dù rằng thời trẻ con thì cứ mong được làm người lớn.
Chiều tắt nắng, tôi đi bộ tha thẩn trên phố, thấy dòng đời vẫn hối hả, có lẽ tôi đã lạc trong sự hối hả đó quá lâu. Có quá nhiều những áp lực đè nén trong lòng khiến đôi khi tôi không biết mình thực sự cần gì, muốn gì, và đâu mới là thứ thật sự khiến tôi hạnh phúc.
Bất giác, tôi thở dài giữa dòng đời tấp nập những tiếng thở dài khe khẽ. Tôi dừng chân dưới một căn chung cư cũ kỹ, leo hết những nấc cầu thang nhỏ bé đầy rêu phong, ghé vào một quán cà phê nhỏ. Catinat chiều mưa vẫn buồn và lắng đọng như thể, tình khúc Phú Quang da diết đưa tôi ra khỏi những câu hỏi ”vì sao” cứ bủa vây lấy tôi mỗi lúc lạc lòng.
Buổi chiều bao trùm hình bóng nhỏ nhoi bên góc ban công thẫn thờ nhìn ra phố. Cuộc đời là những niềm vui chưa tày gang, là những nỗi buồn cứ bám riết lấy ta không nguôi. Đời dù ô trọc mà vẫn phải gượng cười, đời dù cay đắng mà vẫn phải nuốt ngược vào trong. Những cuộc chiến ở đời, ai thắng ai thua rồi cũng phải về lại với cát bụi. Gọi là cõi tạm mà sao phải khổ như thế?
Tôi để đôi chân trần được nghỉ ngơi trong chốc lát trước khi lại mệt nhoài ngược xuôi trên đường đời. Tôi nhận ra rằng hạnh phúc là vô hình, là khi ngồi ở đây, nhìn qua kẽ lá thấy mưa bắt đầu rơi tí tách, cuộc đời lững thững trôi, gánh hàng rong vẫn xuôi ngược giữa tấp nập thành thị, kẻ khóc người cười, hỉ nộ ái ố, tôi bước ra khỏi những cuộc chiến vô nghiã trong cô độc. Tôi thứ tha cho những thứ đã làm mình đau đớn, sự tha thứ đó chính là món quà dành cho chính tôi, để tôi có thể thanh thản mà bước tiếp bởi không ai có thể đi xa nếu cứ gánh theo trên vai những uất hận ở đời.
Hạnh phúc là khi tôi được bình an.
Mọi thứ đều sẽ có cách giải quyết, nút thắt nào cũng sẽ có cách để mở, người cần đến sẽ đến và người cần đi sẽ buộc phải ra đi.
Tuổi thơ trong tâm trí bạn là như thế nào?
Tôi đã ước, giá tôi được trở lại tuổi thơ, khi mà những mơ ước của tôi chỉ dừng lại ở tấm áo mới, cuốn truyện tranh…Tuổi thơ là khi tôi dễ dàng tìm được cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc nhất… Hạnh phúc nhất là khi được làm trẻ con, dù rằng trẻ con thì cứ mong được làm người lớn
Là lời dạy của ba: “Lúc nào con biết quý trọng ”tiền lẻ” và những thứ tưởng chừng nhỏ nhất thì con mới có thể giữ gìn được ”tiền chẵn” và những điều lớn lao.”
Hay hình ảnh cô gái 15 tuổi “nhân vật tôi” đã vật lộn như thế nào giữa đất Sài Gòn chỉ với 0.5 đô la, là những lúc nghẹn lại khi nhớ tới hình ảnh cô gái nhỏ ăn thức ăn thừa trong thùng rác hay những trận đòn vô cớ của tụi bạn học “những trung tâm giáo dục thường xuyên luôn là nỗi ám ảnh của những đứa gà mờ như tôi. Tôi bị đánh, bị nhấn đầu vào bồn cầu, bị đe nẹt uy hiếp hằng ngày bởi những “đàn chị” trong trường”. Đớn đau là thế, nhục nhã là thế nhưng ở tác giả có một nghị lực phi thường: “Tôi lì lợm đến mức bạn bè cho là “vô liêm sỉ” khi vẫn vác mặt đến học. Tôi không từ bỏ, tôi không sợ bị ức hiếp, miễn là được đi học”… “Trong tôi lúc đó không còn là ước mơ nữa, mà là tham vọng, tôi nuôi dưỡng nó ngày qua ngày, tháng qua tháng, mọi thứ tồi tệ đến với tôi chỉ là động lực, tuyệt nhiên không bao giờ có sự trách cứ”
Cuộc sống không ai bắt được chữ “Ngờ”
Động lực, niềm tim, ước mơ, khát khao của cô gái trẻ về cuộc sống: “Cuộc sống là muôn vạn những chữ “Ngờ”, chúng ta không học được chữ “Ngờ”, càng không thể đoán biết trước được nó sẽ đến lúc nào. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể học cách đón nhận nó, một cách tích cực và thanh thản nhất có thể… Có người sẽ vì những đắng cay ngang trái ở đời mà gục ngã, mất hết niềm tin sống lẫn nhuệ khí sinh tồn. Nhưng cũng có người càng bất hạnh, càng nghịch cảnh thì động lực vươn lên trong họ lại càng lớn. Họ nén hết cay đắng xuống, tạo thành một lực đẩy để bật ra khỏi vũng lầy dưới chân mình.”
“Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến” là cách cô chọn để đối mặt với khắc nghiệt của cuộc sống này, dù số phận đẩy đưa như thế nào, đằng sau cô gái nhỏ bé ấy đó là trái tim nhân hậu đầy mạnh mẽ, biết vươn mình “Đạp lên thử thách” giống như talk show mà chính cô là diễn giả. Bởi vì không còn lựa chọn khác, cô không còn đường lui, cô buộc mình phải sống.
Không chỉ dừng lại ở những lời văn nghị lực, tác giả còn đưa vào những câu chuyện dân dã đời thường như cách đối nhân xử thế, chuyện nhân quả, đạo đức kinh doanh bằng lối kể đơn giản, dễ đi vào lòng người với lời chốt cực kì đắt giá và tâm đắc: “Giá trị thật sự của mỗi người không nằm ở iPone – iPad – mà là I Am”
Đừng vội “trông mặt mà bắt hình dong”
Thời còn phụ việc ở một ” showroom” xe hơi, tôi từng chứng kiến một việc mà mãi tận sau này tôi vẫn ghi nhớ và coi đó như một bài học cho cuộc sống lẫn công việc kinh doanh của tôi.
Một buổi sáng trời mưa tầm tã, có một vị khách đến hỏi về các mẫu xe bán tải. Tại thời điểm đó, dường như không một nhân viên kinh doanh nào đứng dậy bước ra tiếp ông, tôi đoán có lẽ là vì dáng vẻ của vị khách kia không mấy làm họ hào hứng. Ông ta mặc một bộ đồ cũ sờn bạc thếch, nước mưa ướt sũng càng làm cho bộ quần áo thêm phần thảm hại, chiếc xe 67 từ thời ” một nghìn chín trăm hồi xưa lắm” được ông dựng tạm ở trước cửa, bảo vệ cũng chẳng buồn đưa thẻ xe. Cứ thế ông đi vào, sờ hết chiếc xe này đến chiếc xe khác. Một bạn nhân viên định đứng lên đuổi ông đi nhưng mọi người ngăn lại vì sợ sếp tổng sẽ xem được qua camera và khiển trách. Thế là họ đùn đẩy tôi ra để tiếp đón vị khách kia vì tôi đang là nhân viên thử việc.
Tôi bước ra, lễ phép chào hỏi, tận tình tư vấn bởi vì trong suy nghĩ của tôi lúc đó thì đây là công việc của tôi, tôi nhận lương để làm tốt vai trò này và việc bán được hàng hay không chưa quan trọng bằng việc tôi đã làm hài lòng người đến xem xe. Hơn hai tiếng đồng hồ vã mồ hôi vì những câu hỏi đi hỏi lại của vị khách kia, về kết cấu xe, về màu sắc, về hạn bảo hành…tôi bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Những nhân viên khác thì nhìn ông bằng đôi mắt xem thường ra mặt và tất nhiên họ cũng không quên ném một cái nhìn đầy thương hại cho sự “vất vả” của tôi.
Bỗng ông vỗ tay “đánh bộp” lên chiếc mui xe, dõng dạc nói rõ từng chữ:” Bác lấy hai chiếc này, thanh toán tiền mặt nhé!”
Tôi trợn mắt, tám nhân viên có mặt tại đó bỗng sững sờ như những pho tượng, ánh mắt của mọi người thật khó mà diễn tả. Nó vừa thất sắc, vừa bất ngờ, vừa hoài nghi mà lại như “tiếc nuối”. Sau câu nói gây “chấn động” đó, vị khách kia rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Mươi, mười lăm phút sau, một chiếc xe ô tô khác chở một bao tải tiền đến để ký hợp đồng mua xe. Người mang tiền đến ăn mặc đẹp hơn, áo sơ mi hàng hiệu, giày tây bóng loáng, và là “đệ tử” của người đàn ông lôi thôi lếch thếch với chiếc xe cà tàng mà chúng tôi đã nhìn thấy.
Hợp đồng mua bán được ký nhanh gọn, tôi được nhận vào làm nhân viên chính thức ngay ngày hôm đó. Nhìn theo bóng vị khách kỳ quái đang rướn người đạp nổ chiếc xe 67 cũ kỹ với chiếc càng như đang muốn long ra sau mỗi lần đạp của ông, tôi cảm thấy mình đã học đựơc một bài học quá lớn trong cuộc đời. Đối với con người, đừng vội “trông mặt mà bắt hình dong”!”
Sinh ra là phụ nữ liệu có phải là thiệt thòi?
“Sẽ có cách, đừng lo” là cuốn sách của Tuệ Nghi sau sự thành công của cuốn tiểu thuyết Luật Ngầm mà tác giả đã phát hành năm 21 tuổi, ở một độ tuổi trẻ nhưng ở trong tâm tác giả lại có một độ sâu, độ chín muồi về tư tưởng, bởi đây không những là trăn trở, băn khoăn mà còn là những tâm sự chất chứa nhiều nỗi niềm về những góc khuất của phụ nữ khi họ phải sống trong luật lệ nhiều uất ức và định kiến của một xã hội cũ, cũng như những câu chuyện éo le mà chính cuộc đời cô phải ngậm ngùi. Là phụ nữ yếu mềm, lẽ ra phải được yêu thương, bảo bọc, chở che nhưng với những cực nhọc mà cô trải qua và những thành công mà cô đạt được, càng chứng minh được rằng dù là phụ nữ nhưng không gì là không thể, bên cạnh đó, cô cũng để lại nhiều lời nhắn nhủ dành cho tất cả chị em phụ nữ chúng ta phải luôn mạnh mẽ đối mặt với những nghiệt ngã của cuộc sống.
“Phụ nữ cần gì? Khí chất” Xấu cũng được, đẹp thì tốt. Nhưng thứ quan trọng của một người phụ nữ không phải là xấu hay đẹp mà là khí chất. Đừng nghĩ khí chất là khi cố bôi trát hàng hiệu từ đầu đến chân. Khí chất của một người phụ nữ nằm ở cách đối nhân xử thế, cách sống với đời, với người.
Cá tính: Không phải chuyện gì cũng nhảy vào nâng quan điểm, phán xét với từ ngữ ngoa ngắt thì gọi là cá tính. Cá tính thật sự nó nằm ngấm ngầm rất khó nhận ra. Người phụ nữ có cá tính riêng thường ít nói lời ngoa ngắt với thiên hạ,họ lắng nghe nhiều hơn và chỉ nói vừa đủ. Sân si và cá tính là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau mà nhiều người hay bị nhầm lẫn.
Độc lập: Tự mình kiếm thật nhiều tiền, bằng cách chính đáng. Thời buổi kinh tế khó khăn, tràn vi tróc vẩy kiếm được đồng tiền để nuôi sống bản thân không dễ dàng gì. Nhưng phải cố gắng lên! Kiếm nhiều thì tiêu nhiều, kiếm ít thì tiêu ít. Miễn không phải ngửa tay xin xỏ bất kỳ người đàn ông nào là được. Thích gì thì kiếm tiền mà mua, đừng tiểu xảo bòn mót từ đàn ông rồi yêu cầu đàn ông phải tôn trọng mình, không có đâu. Độc lập là thứ mà đàn bà luôn phải ghi nhớ và thực hiện để có thể ngẩng cao đầu mà bước.
Đàn ông: Đừng chăm chăm tìm kiếm người đàn ông mà thiên hạ hay gọi là soái ca. Con nhà giàu, học giỏi lại đẹp trai cũng không quan trọng thằng đàn ông đó có yêu mình thật hay không, có sẵn sàng dang tay bảo vệ mình dù trời đất có sập xuống hay không. Đừng yêu một người đàn ông chỉ biết chổng mông gào lên ba tiếng:” Anh yêu em”. Đừng bao giờ nghe đàn ông nói, mà hãy nhìn cho rõ những gì họ làm.
Yêu bản thân mình: Đừng phó thác đời mình cho đàn ông nào cả. Đừng bắt ai phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Đừng đòi hỏi ai phải yêu mình hết lòng khi chính mình còn chưa biết tự yêu bản thân.
Nhà văn nổi tiếng người Anh sống ở thế kỷ thứ 18 Dr. Samuel Johnson đã từng nói một câu rất chua cay: “Thưa ngài,một phụ nữ đi thuyết giảng thì cũng tựa như một con chó đi bằng hai chân sau. Nó đi không giỏi lắm nhưng ngài sẽ ngạc nhiên bởi nó đi được bằng hai chân sau”
Phụ nữ nếu muốn được tôn trọng thì bản thân phải nỗ lực rất nhiều, tự tin và tôn trọng chính mình…”
Hỏi thế gian “tình” là cái chi chi?
Tình ở đây có thể là tình yêu, tình thân, tình bạn bè, tình đồng chí, tình đồng nghiệp…Còn rất nhiều thể loại “tình”, không ai có thể định nghĩa chính xác từng từ nhưng tất cả đều chứa đựng trong đó là chữ “tình”, là sự yêu thương.
Cô để lại những giọt lệ trên khóe mi người đọc về những trải lòng, tâm sự về ba của mình. “Những mùa đông trôi qua, những ngày lễ, tết, kể cả những ngày sinh nhật của mình, tôi chưa bao giờ thấy vui, tôi thu mình lại trong vô thức. Tôi khóc, nhưng tôi biết tôi khóc cho điều gì. Khi tôi nhận ra tôi có thể tha thứ cho ba, thì ba tôi đã đi rất xa.
Khi tôi khôn lớn, tự lập và vững vàng, bắt đầu có thể cho ba những thứ ba thích, những thứ mà hai cha con tôi ngày xưa chỉ dám nhìn qua tủ kính, thì ba không còn nữa… Tôi tự nói giá như ba đừng lỗi lầm, giá như con đừng quá cao ngạo và chất chứa những giận hờn, giá như gia đình đừng là những mảnh vỡ…
Vu lan tôi cài lên ngực áo cành hoa hồng nơ trắng để nhắc rằng tôi vẫn luôn nhớ đến ba, nhớ đến những ấm áp từ bờ vai che chở của ba…”
Có những quá khứ mà mãi mãi ta không thể nào quay lại được, có những lỗi lầm mãi mãi cũng không thể nào sửa đổi được nhưng tình yêu thương là tồn tại vĩnh cửu…
Đó là những câu chuyện tình yêu, có vui có buồn, thậm chí là kết thúc, là chia ly khi chính cô là người trong cuộc. Đó là “Hoa nở để tàn … người gặp để tan”, trong tình yêu lúc cần buông thì buông “Người cần đến sẽ đến và người cần đi sẽ buộc phải ra đi”. Có ai mà không từng đau, không một lần trốn tránh, hoặc tìm mọi cách để quên đi nỗi đau ấy. Không có vết thương nào mà không rỉ máu, cuộc sống vốn dĩ công bằng, không ai cho không ai thứ gì và cũng không ai lấy của ai thứ gì mà không phải đánh đổi, nhưng quan trọng là cách chúng ta chọn để sống tiếp, đớn đau hay hạnh phúc là do chúng ta chọn, làm gì có ai giúp chúng ta quyết định được, phải không?
Sẽ có cách, đừng lo!
Từng mẩu chuyện ngắn qua đi, ta thấy đâu đó bóng hình của chính mình hiện về, đôi lúc con người của chúng ta như những cỗ máy vận hành liên tục để đến khi kiệt sức, mất đi rồi mới biết trân trọng những yêu thương của hiện tại, có thể là do nỗi sợ hãi trong chúng ta quá lớn, chúng ta sợ đối mặt với khó khăn, thất bại vì nó để lại nhiều mất mát, khổ đau. Tuy thế, sau mỗi câu chuyện, mỗi bài học có thể giúp chúng ta trút bỏ những tâm sự, phiền muộn, dù có nước mắt, buồn vui nhưng rồi lặng lẽ mọi chuyện cũng sẽ qua, cứ như thế, sự lạc quan sẽ là sức mạnh bền bỉ giúp chúng ta nạp thêm năng lượng tích cực từ những người xung quanh, giúp vượt qua khó khăn để chạm tới thành công.
Rồi mai trên đường đời hối hả, dù bạn là ai, làm gì, độ tuổi nào, giàu sang hay túng thiếu, dù mọi chuyện có diễn ra mệt mỏi, hãy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và tự nhắn nhủ với chính bản thân mình: Sẽ có cách, đừng lo!
Tác giả: Lan Anh – Bookademy
–
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]